Tuổi thơ: Sao lại phải VỘI VÃ?
BY SARA @ HAPPINESS IS HERE.
Bài dịch từ website http://happinessishereblog.com/2014/10/childhood-rush/
Bởi vì tuổi thơ của con trôi đi rất nhanh nên hãy cứ để con tận hưởng từng giây phút ngây ngô và đầy ắp tưởng tượng của mình lâu nhất có thể…
Hãy để con được vui chơi lâu thêm 1 chút…
Hãy để con loay hoay tự mình khám phá thế giới xung quanh theo cách của con dù có thể nó kéo dài hàng giờ thay vì 5 phút nếu có sự giúp đỡ của người lớn…
Hãy lắng nghe con nói nhiều hơn một chút mỗi ngày, dù những điều con nói đầy ngây ngô và có vẻ phi lý…
Hãy mỉm cười khích lệ mỗi khi con khám phá ra một điều mới mẻ, dù đó chỉ là một chú bọ rùa nhỏ xíu đậu trên cành hoa…
Hãy dừng thúc giục, học cách chờ đợi và luôn mỉm cười.. Bạn có thể để lỡ một vài cuộc hẹn nhưng con có thể lỡ cả tuổi thơ nếu chúng ta cứ không ngừng giục giã và vội vã…
Lang thang đọc được bài này rất hay, đơn giản nhưng vô cùng ý nghĩa…và đó là những gì mình luôn suy nghĩ. Mình xin dịch lại bài viết cho các bạn ko rành tiếng Anh. Ba mẹ nào muốn đọc bản gốc xin mời đọc tại link gốc bên dưới nhé.
Tuổi thơ: Tại sao lại phải Vội vã? BY SARA @ HAPPINESS IS HERE
http://happinessishereblog.com/2014/10/childhood-rush/
Ai có con cũng đều biết rằng bọn trẻ chẳng bao giờ vội vã. Dù bạn có nói hàng tỷ lần “NHANH LÊN” và rằng “chúng ta sẽ trễ mất“, “ba mẹ có cuộc hẹn quan trọng” và “chúng ta phải đi ngay bây giờ” thì bọn trẻ vẫn luôn đủng đỉnh và đương nhiên KHÔNG MỘT CHÚT LO LẮNG trong khi bạn chỉ muốn gào lên thật lớn: CON CÓ NHANH LÊN KHÔNG THÌ BẢO???.
Và từ bao giờ – làm mất thời gian là một việc rất xấu, kể cả với người lớn hay trẻ con. Chúng ta đang sống trong một thế giới luôn luôn bận rộn, luôn luôn cuống cuồng và dường như luôn có hàng trăm việc cần phải giải quyết cùng một lúc và chúng ta ko thể chậm trễ. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ liệu chúng ta đã bỏ lỡ những gì khi chúng ta VỘI VÃ?
Ngày hôm qua, khi tôi ngồi lặng im ngắm nhìn bọn trẻ con vui chơi hàng giờ đồng hồ ở khu rừng ven sông, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những điều này. Tôi đã ngắm nhìn bọn trẻ con trèo lên những tảng đá, lội qua dòng nước, mở đường đi qua những bụi rậm, làm những tác phẩm nghệ thuật từ thiên nhiên, thu thập các con bọ, khám phá lòng suối với những chiếc kính lúp, trèo cây… và chơi, và chơi, và chơi. Và tôi không hề thấy bọn trẻ có một chút gì VỘI VÃ. Có vẻ như những đứa trẻ không bao giờ nghĩ tới việc phải cố gắng làm hết tất cả mọi việc cùng một lúc và quên đi việc tận hưởng những giây phút hiện tại đầy vui vẻ của mình. Bọn trẻ thật sự đủng đỉnh. Bọn trẻ thật sự thích thú với những gì chúng đang làm. Tôi cố gắng nghĩ lại về những lúc tôi thấy bọn trẻ VỘI VÃ (mà đương nhiên là ko có sự giục giã của người lớn), có lẽ ngoại trừ khi chúng đang chơi trò chơi, chơi đuổi bắt hay chơi trốn tìm…còn lại tôi ko thể nghĩ ra có lúc nào đó mà chúng VỘI VÃ.
WOW…hãy nghĩ xem…bọn trẻ thực sự KHÔNG BAO GIỜ VỘI VÃ.
Điều này có làm bạn cảm thấy ngạc nhiên nhiều như tôi đã ngạc nhiên ko? Bạn hãy thử nhớ lại lần cuối cùng mà bạn thực sự tận hưởng thời gian riêng của mình là khi nào? Lần cuối cùng mà bạn thực sự thích thú và tận hưởng những khoảnh khắc thực tại mà ko phải nghĩ tới bất kỳ điều gì khác? Không phải suy nghĩ về những việc bạn cần phải làm và hoàn thành? Không phải liên tục ngó đồng hồ? Và chỉ thực sự hưởng thụ, cảm nhận?
Trẻ con là những món quà vô giá dành cho người lớn chúng ta. Bọn trẻ dạy ta rất nhiều điều nếu chúng ta thực sự biết lắng nghe.
Nhưng chúng ta – thay vì nhận ra giá trị tuyệt đẹp của việc sống chậm lại, tận hưởng cuộc sống, nhìn và đánh giá mọi việc theo đúng bản chất của nó một cách thật chân thành giống như bọn trẻ…thì người lớn chúng ta lại luôn thúc giục và cổ vũ bọn trẻ VỘI VÃ LƯỚT QUA TẤT CẢ. Suy nghĩ theo cách của người lớn thì đúng là có những lúc và có những nơi ta sẽ phải đúng giờ. Nhưng dường như chúng ta đang sử dụng cụm từ “NHANH LÊN” giống như một thói quen nhiều hơn mức cần thiết, và có lẽ nó thể hiện sự thiếu kiên nhẫn nhiều hơn là việc nó có thực sự quan trọng hay không.
Tất cả bọn trẻ rồi sẽ lớn lên, đi làm, ra ở riêng và lập gia đình…chẳng cần phải vội vã thì tất cả những điều này cũng tới. Chúng ta có thời gian…vậy tại sao lại phải luôn VỘI VÃ. Xét cho cùng, ý nghĩa của cuộc sống là gì nếu bạn ko biết tận hưởng nó?
Vì thế, tôi sẽ cố gắng không thúc giục bọn trẻ bất cứ khi nào tôi có thể. Tôi cố gắng loại bỏ cụm từ “NHANH LÊN” ra khỏi từ điển của mình. Tôi muốn gìn giữ những khoảnh khắc ngây thơ màu nhiệm này càng lâu càng tốt. Nó là một giá trị tuyệt vời mà tôi muốn cho bọn trẻ biết rằng tôi trân trọng điều đó. Khi chúng lớn lên và trưởng thành, thế giới đầy vội vã ngoài kia có thể sẽ làm mất đi những giá trị quý giá đó của bọn trẻ nhưng nếu tôi cẩn thận một chút, có thể tôi sẽ giữ gìn được một chút gì đó cho riêng chúng ngay từ bây giờ.
Vì thế, những cô gái bé nhỏ của mẹ,
Mẹ sẽ không nói “nhanh lên” khi các con dừng lại ngửi hương thơm của những bông hoa dại.
Mẹ sẽ không thúc giục khi các con đang trầm trồ về những hình khối kì lạ của những đám mây.
Mẹ sẽ để các con dẫn đường đi thật xa và chỉ cho mẹ thấy những con bọ kì thú.
Các con cũng sẽ cùng tham gia vào những gì mẹ làm, và chúng ta cùng đi vào thế giới của các con.
Mẹ sẽ luôn vui vẻ trong thế giới này giống như cách các con đang làm. Các con đang học và mẹ cũng đang học.
Điều này vô cùng quan trọng. Đây chính là những gì thực sự là cuộc sống. Cảm ơn các con đã chỉ cho mẹ thấy.